Cô bạn học cá tính và anh chàng thư sinh, thích cậu bạn chỉ vì được chép bài
Trang không ngại ngùng thổ lộ, cô nàng đã biết "yêu" từ hồi tiểu học. Trang kể lại: "Mình bắt đầu thích cậu bé đó khi còn là con nhóc học lớp 3. Cậu bé thật dễ mến và là tâm điểm của bọn con gái lẫn thầy cô ở trường. Hơn thế nữa cậu lại học rất giỏi, mà cái hồi ngốc xít đó, chỉ cần học giỏi là đã được các bạn nữ hết thảy ngưỡng mộ rồi. Mình cũng chẳng phải ngoại lệ. Chúng mình đã học cùng nhau từ hồi mẫu giáo. Đáng lẽ ra mình cũng sẽ chẳng có cảm giác gì, nếu không xảy ra cái ngày định mệnh ấy. Cô chủ nhiệm chuyển chỗ và đoán xem người ngồi cạnh mình là ai? Chính là cậu bé đó".
Ngỡ tưởng được gần người mình thích thì cô nàng Trang sẽ mãn nguyện vô cùng mà bày tỏ hết những tâm tư, tình cảm, những vẻ đẹp dịu dàng của con gái để cậu bạn phải chú ý nhưng không, nàng xoay chuyển 180 độ. Cái suy nghĩ đầu tiên của Trang khi được ngồi cạnh anh chàng học giỏi này là: "May quá, có đứa cho chép bài rồi" - một kiểu crush quá "phũ".
Cặp đôi thanh mai - trúc mã
Trang bồi hồi nhớ lại, gương mặt vẫn rất phấn khích: "Ngồi cạnh rồi mới biết, sao cậu ấy hiền thế, quát cho chép bài là cho chép bài, sai gì làm nấy, lại bị một đứa đanh đá như mình suốt ngày bắt nạt, không cho chép bài thì mình véo tai. Có lần véo tai cậu cũng kiên quyết không nhượng bộ. Mình liền dở chiêu nước mắt cá sấu, cậu liền cuống quýt: 'Sao thế, thôi cho chép bài này đừng khóc nữa'. Hihi, mình sướng rơn: 'Sao dễ dụ quá vậy'".
Cái duyên cái số nó "vồ" lấy nhau
Thế rồi lên lớp 4 đôi bạn thanh mai trúc mã lại bị đổi chỗ, tình cảm "ngốc xít" trong lòng cô bé nghịch ngợm đã không còn. Những trò chơi cùng bạn bè lôi cuốn cô nhiều hơn. Suốt khoảng thời gian cấp 2, cấp 3 họ cũng không còn trò chuyện với nhau nữa.
Một ngày, lại trời xui đất khiến nàng và chàng được xếp chung một lớp. Nhưng sau bao năm xa cách "sắc đẹp" của cậu bạn giỏi giang năm nào làm Trang sụp đổ hình tượng. Than ôi! cái khuôn mặt xinh xắn, trắng trẻo, baby năm nào đâu mất rồi? Thay vào đó là một chàng trai 1m73 gầy nhẳng, mông hóp, đít tóp, mặt thì già khọm. Đây hẳn là một trường hợp tiêu biểu cho công cuộc "dậy thì không thành công". Nhưng xem ra nhìn khách quan thì nhan sắc của cậu bạn cũng không đến nỗi thuộc hàng đội sổ trong số bọn con trai ở lớp.
Sau cuộc tái ngộ ấn tượng mà ấn tượng không được "đẹp" cho lắm, cô nàng Huyền Trang vẫn miệt mài với những thú vui bản thân mà quên đi người mình đã từng rung động năm nào. Một lần khi đang đi chơi game nàng nhận được tin nhắn Yahoo. Đang say sưa thì Trang đột nhiên đứng hình với những dòng chat. Mồ hôi vã ra, tay run lật bật, không thể tin nổi, bạn ấy rủ Trang đi chơi, mà lại rủ với thái độ không hề mềm mại chút nào: "Ê, rảnh không, đi chơi với tao".
Một chàng thư sinh chỉ biết "cắm đầu" vào học và không dám bật lại một con bé chân yếu tay mềm nay lại chủ động mời đi chơi, bao suy nghĩ vẩn vơ hiện lên trong đầu cô nàng. Không biết hắn ta có ý gì không nhưng cảm xúc mách bảo cô cần phải đi.
Ở cái thời học sinh phải đi học bằng xe đạp, muốn đi đâu cũng chỉ quanh quẩn gần nhà vì không có googlemap, cũng không điện thoại thì được bạn trai đón đi chơi trên chiếc xe máy là điều không tưởng. Thế mà suốt chặng đường lên bờ hồ, cặp đôi ngại ngùng chẳng nói với nhau câu nào. Đến cái nắm tay chàng cũng dè dặt, kết quả là đi một chặng đường xa để ăn hai cây kem rồi về.
Vậy mà cái lần hẹn hò ấy lại chấm dứt tất cả. Chàng cảm nắng cô gái lớp bên còn nàng cũng chẳng còn tha thiết gì nữa. Một lần nữa họ lại cứ thế mà xa nhau.
Tốt nghiệp đại học, Trang sang Singapore theo dạng thực tập. Ngày về nước, kì lạ cậu bạn năm nào lại là người cô nghĩ đến đầu tiên. Trang hỏi số điện thoại của cậu ấy rồi đắn đo, suy nghĩ một hồi, rồi trái tim đã lấn át lý trí. Câu hỏi thăm không hề ngọt ngào như trong phim ngôn tình: "Dạo này mày có ổn không?". Và cũng từ giây phút đó Trang đã nhận ra chàng chính là người mà khiến mình chưa thể nào nguôi ngoai, chưa bao giờ vơi thương nhớ. Hóa ra cái cậu bạn năm nào là "hạt mầm" thì theo thời gian nay đã trở thành "cây cổ thụ" trong trái tim cô nàng.
Từ một chàng thư sinh yếu ớt trở thành "siêu nhân" của người phụ nữ đời mình
Trang kể lại: "Mình kết hôn ở tuổi 23, cái tuổi đời bước vào hôn nhân của mình lúc đấy là quá trẻ. Nhưng giờ khi nghĩ lại, hóa ra đó lại là thời điểm thích hợp nhất. Nếu chúng mình đến với nhau từ hồi cấp 3 có lẽ đã chia tay từ lâu rồi. Còn nếu yêu nhau thêm vài năm nữa đến 26,27 tuổi, với tính cách của cả hai đứa chắc cũng sẽ chia tay vì cãi nhau quá nhiều.
Gia đình hạnh phúc
Thời gian đầu của vợ chồng mới cưới thật hạnh phúc biết bao. Hai tháng sau cưới, ngày mình biết tin mình có thai, anh ấy đã hạnh phúc đến nhường nào. Có thai đến tuần thứ 8 mình vẫn đi khám thường xuyên thì bác sĩ bảo em bé khỏe mạnh nhưng chỉ mấy ngày sau đó, ác mộng thật sự đã xảy ra với mình. Một câu khẳng định của bác sĩ: 'Thai hỏng rồi, cần cho ra ngay' khiến vợ chồng mình chết lặng. Dù không muốn nhưng chúng mình cũng phải kìm đau đớn để từ biệt đứa con này. Ngày làm thủ thuật, trong khi người ta kêu thấu trời vì những cơn đau thì mình chẳng có cảm giác gì vì nỗi đau mất con đối với mình còn lớn hơn rất nhiều nỗi đau thể xác.
Sau đó mình thay đổi hẳn, không quan tâm hình thức, lôi thôi và lúc nào cũng dễ cáu gắt, khó chịu với tất cả mọi thứ. Đặc biệt, sau cú sốc tinh thần ấy, mình luôn dồn mọi bức xúc và đay nghiến vô lối lên chồng mình. Anh ấy chẳng nói gì, chẳng giận hay quát tháo, anh ấy cứ lặng lẽ chịu đựng và âm thầm bên cạnh mình".
Trời không phụ lòng người, 5 tháng sau Trang lại có bầu. Cô hạnh phúc đón nhận tin vui, điều đó khiến tính cách của Trang tích cực hẳn. Cô ấy sống lạc quan hơn và thấy yêu chồng nhiều hơn. Nhưng rồi niềm vui ấy chẳng được bao lâu...
Ông bố chăm con và chiều vợ số 1
Chỉ một tuần sau, Trang lại nhận được hung tin. Nỗi đau chồng chất nỗi đau, lẽ nào cô sẽ không có cơ hội được làm mẹ? Nhớ lại quãng thời gian đen tối ấy, Trang lại khóc: "Mình lại trở lại tự ti và quay lưng với mọi người. Mình cảm thấy không xứng đáng với chồng và sợ phải đối diện với anh ấy. Mình sợ hãi tất cả, bao gồm cả người thân, những gì mình suy nghĩ được trong lúc ấy chỉ toàn là tiêu cực, mình muốn bỏ chồng, mình muốn giải thoát cho anh ấy thật nhanh chóng.
Có lẽ cuộc sống mình sẽ mãi đen tối như vậy cho đến ngày không thể chịu đựng nổi, chồng mình đã 'hét' vào bộ mặt u ám của mình rằng: 'Em, không có con thì đã sao, chúng ta có thể sống hạnh phúc mà em, không phải ta đang rất hạnh phúc sao'. Mọi uất ức, tất cả nỗi đau mình đã chịu đựng cứ theo nước mắt mà không ngừng tuôn trào. Vợ chồng mình cứ thế ôm nhau mà khóc. Cảm ơn ông trời đã cho mình được làm vợ anh".
Cả nhà thường xuyên đi du lịch
Càng đau khổ, càng áp lực Trang lại càng khó có con. Chín tháng trời đằng đẵng đi gõ cửa khắp nơi khám bệnh, cuối cùng Trang đã gặp được vị bác sĩ, người là ân nhân của cuộc đời cô. Nhờ bà ấy Trang mới biết mình mắc hội chứng Anti - phospholipid. Đây là hội chứng khiến máu cơ thể mẹ đông lại không truyền được dưỡng chất sang cho bào thai, và vì thế mà bào thai không nhận được dinh dưỡng và chết đi. Gặp bác sĩ được hai tháng đã tìm ra căn bệnh của mình Trang như trút được gánh nặng. Và rồi hành trình tìm đến đứa con của cặp đôi lại diễn ra lần nữa.
Chồng Trang nhớ lại: "Ba tháng đầu mang thai ngày nào Trang cũng phải cắm một mũi tiêm vào bụng, vết cũ chưa lành lại thêm vết mới. Bụng Trang cứ tím ngắt, thâm đen lại, nhiều hôm mình vừa rút kim tiêm ra là máu đã chảy tướt, mãi mới cầm được. Nhờ vợ mà mình trở thành y tá bất đắc dĩ, tiêm cũng lành nghề ra phết. Vợ mình cứ 3 ngày lại phải đi siêu âm 1 lần. Ngày nào bọn mình cũng nói chuyện với bào thai, rằng con hãy khỏe mạnh mà đến bên bố mẹ. Mình đã cố gắng hết sức để Trang được yên tâm".
Và cuối cùng, sau mọi đau đớn và bất hạnh, vợ chồng Trang đã chào đón một bé trai bụ bẫm kháu khỉnh. Hiện tại cô vô cùng hài lòng với cuộc sống hạnh phúc trước mắt. Có lẽ cùng nhau trải qua mọi sóng gió là động lực để vợ chồng họ yêu và trân trọng nhau hơn.
0 nhận xét